Tin Cập Nhật
|
|
|
 |  |
|
Cỡ chữ:
|
Phật Ở Trên Cao Kia |
Tác giả:
Đỗ Thiền Đăng |
Mỗi buổi sáng rằm và mùng một, tôi đều đem hoa lên chùa cúng Phật. Hoa Lam, đứa cháu gái bé nhỏ của tôi, những lần được nghỉ học ở nhà đều nằng nặc đòi đi theo. Tôi tật nguyền, phải ngồi xe lăn từ nhỏ, không thể coi ngó nó, nên tôi thường từ chối. “Thôi, cháu ở nhà chơi với ngoại đi. Ngoại nằm một mình buồn lắm!”. “Nhưng cô ơi, ngoại bảo cháu lên chùa nhìn ông Phật lớn, coi thử ổng đã đứng dậy chưa?”. Tôi đưa mắt nhìn mẹ như cầu cứu. Mẹ tôi khẽ gật đầu: “Cho nó lên chùa cho quen đi con. Mẹ nằm ở nhà yên tĩnh niệm Phật cũng được mà, không buồn đâu!”.
Vậy là tôi đưa nó lên chùa. Nói là đưa, song kỳ thực, nó đẩy tôi đi. Một mình thì tôi cũng tự lo liệu được, nhưng con bé nhất định không chịu. “Với lại, mỗi lần đẩy cô đi, con thấy ai cũng nhìn con bằng cặp mắt trìu mến!”, nó nói. Ô hay, cái con bé này! Tôi thật lấy làm ngạc nhiên vì câu nói có vẻ người lớn và cái nhìn rất ư là tinh tế của nó. Lòng tôi bỗng rung lên nhè nhẹ. Một cô, một cháu - cô xanh xao ốm yếu như cọng lau, ngồi nhẹ hẫng trên xe lăn, tay phải ôm bó hoa sen thật lớn, tay trái tì vào thành xe; cháu thì xinh tươi mũm mĩm, má hồng cánh sen, đang chăm chú đẩy cô đi dọc vỉa hè, miệng không ngớt hỏi han điều này điều nọ.
Buổi sáng, đường phố đông đúc những người là người, nhưng trên vỉa hè vẫn cứ bình yên với những chú sẻ nâu vô tư nhặt thóc - những hạt thóc mà ai đó, không biết do vô tình hay hữu ý, đã vãi xuống. Cháu đẩy cô đi, như vô nhiễm với cái thế giới ồn ào âm thanh và khói bụi vốn cách họ chỉ chừng vài bước ấy. “Cô ơi, sao lại có cái bông sen to như vậy được hả cô?”, Hoa Lam lại hỏi. Tôi nhìn sang bó hoa mình cầm. Có dễ đến ba bốn chục đóa sen đang cựa quậy chực xòe nở, hương thơm thoang thoảng dễ chịu. Cái nào cũng giống cái nào, làm gì có cái to hơn? Tôi nói: “Cô thấy chúng bằng nhau hết mà!”. “Không, ý cháu nói là cái hoa sen mà ông Phật lớn với ngài Bồ tát ngồi lên kia, làm sao có cái hoa sen to như vậy?”…
Chùa nằm trong một con hẻm nhỏ, nhưng khuôn viên lại rộng. Từ cổng tam quan vào đến chánh điện phải đi qua một khoảnh đất trống, không hoa cảnh gì cả, chỉ có cây bồ đề cao vút tỏa bóng xuống một khoảnh đất yên lành. Đó là khoảng không gian cách biệt với phố xá bên ngoài, để người ta, trước khi bước vào chùa, có thời gian rũ bỏ đi những lớp bụi trần. Nhưng dưới bóng cây ấy, mỗi buổi trưa đều có dăm ba gã đạp xích lô ghé vào đây, hoặc ngủ, hoặc cãi cọ, lắm khi còn đem thức nhắm ra nhậu; mấy người ăn xin, già có, trẻ có, hễ chùa mở cửa là y như rằng họ đã có mặt ở đó, ngửa tay xin khách thập phương - những người khách vốn giàu lòng từ bi, bố thí mà ít khi nghĩ ngợi! Trong số đó, tôi thấy một phụ nữ có đôi chân cong vẹo, lở loét, phải lê đôi nạng gỗ trông rất khổ sở. Nhưng tôi không chút mủi lòng, vì tôi cũng là một kẻ tật nguyền đó thôi!
Hồi mẹ tôi còn khỏe, mỗi sáng rằm, mùng một, mẹ lại đẩy tôi đem hoa lên chùa cúng Phật. Những người ăn xin không bao giờ ngửa tay xin mẹ con tôi. Nhưng thỉnh thoảng mẹ lại cho người phụ nữ ấy dăm ba ngàn. Mẹ tuy không nói ra nhưng tôi vẫn đọc được suy nghĩ của mẹ. Có phải mẹ nghĩ đến tôi chăng? Một mình mẹ lên chùa cũng được, nhưng mẹ lại cứ bảo tôi ôm hoa và tận tay giao cho thầy hương đăng. Rằng mẹ muốn tôi dâng hoa cúng dường chư Phật là mong cho tôi sau này có được phước tướng trang nghiêm, không bị dị tướng, tật nguyền. Tôi nghĩ mà thươn |
Nguồn:
admin |
Số người xem:
4166
In Bài Này
Xem Góp Ý
Góp Ý
|
|
|
|
|
|
|
 Những
Bài cùng Thể Loại :
|
|
Kinh Pháp Cú
|
|
|